Sách Sáng Thế cho chúng ta thấy tiếng Không đầu tiên, tiếng Không của các cội nguồn, tiếng Không của con người, khi con người thích nhìn vào chính bản thân mình hơn là nhìn vào Đấng Tạo Thành của mình

Chúng ta đang rất cần niềm hy vọng, trong những thời điểm này vốn dường như đang tăm tối, mà trong đó đôi khi chúng ta cảm thấy mất mát khi đối diện với sự dữ và tình trạng bạo lực ở xung quanh chúng ta, khi đối diện với nỗi đau của quá nhiều anh chị em của chúng ta.

Điều kiện để trở thành một thành phần của Vương Quốc này, là hãy thay đổi đời sống của chúng ta, đó là, hoán cải, hoán cải bản thân chúng ta mỗi ngày, một bước tiến mỗi ngày…

Thế giới của chúng ta ngày nay đang bị đánh dấu bởi một tình trạng bất ổn lớn lao. Sự bất bình đẳng giữa các dân tộc vẫn tiếp tục gia tăng, và nhiều cộng đồng đang chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi chiến tranh và tình trạng nghèo, hoặc tình trạng di dân và sơ tán vốn xuất phát từ hai tình trạng nghèo và chiến tranh này.

“Công việc mang tính tinh thần cuối cùng của Lòng Thương Xót yêu cầu chúng ta hãy cầu nguyện cho cả người còn sống lẫn những người đã qua đời”.

Việc chăm sóc mục vụ ơn gọi cần một Giáo Hội di chuyển, có khả năng mở rộng các biên giới của mình, không dựa vào sự hẹp hòi của những toan tính con người hay sự sợ hãi phạm sai lỗi,

Thông điệp của bài Tin Mừng hôm nay giới thiệu cho chúng ta một trong những chủ đề mang tính đặc trưng nhất của mùa Vọng: Thiên Chúa viếng thăm nhân loại.

“Giáo Hội đã cảm thấy cần thiết phải dấn thân trong lãnh vực giáo dục, vì sứ mạng loan báo Tin Mừng của Giáo Hội cũng bao hàm bổn phận trao lại cho những người nghèo nhất phẩm giá của họ”.

Chúng ta hãy dành Bài Giáo Lý hôm nay để nói về một công việc của Đức Thương Người, mà tất cả chúng ta đều biết rất rõ, nhưng có lẽ chúng ta lại không đưa nó vào trong thực hành

Chúa Giêsu trong Tin Mừng dạy chúng ta phải có một tâm hồn và tư tưởng rõ ràng sự chắc chắn rằng Thiên Chúa hướng dẫn lịch sử của chúng ta và biết thời gian cánh chung cũa mọi thứ và mọi sự kiện.