Ngài là văn sĩ Latin xuất sắc nhất của thế kỷ thứ 7 và được coi là Giáo phụ cuối cùng của Tây Phương. Đây thật là một nhà bảo lưu vĩ đại sản nghiệp tư tưởng của những thế hệ Cổ thời trước Ngài.

Đức Grégoire sinh tại Romanus khoảng năm 540. Ngài xuất thân từ một gia đình nghị viện giàu có về của cải và đất đai. Ngài đã tham chính và làm đến chức Thị Trưởng thành phố Romanus.

Những tài liệu đầu tiên và chính yếu chúng ta có được về Thánh Benoĩt (Benêdictô, Biển Đức) là do Thánh Gregorius Le Grand cung cấp trong bộ “Dialogues” (Đối thoại), nhất là cuốn II

Ancinius Manlius Severinus BOETIUS sinh năm 480 trong một gia đình Romanus rất lẫy lừng và giầu có. Ông được coi là một người Romanus chính cống “cuối cùng” (le dernier Romanusin)

Thánh Léo, vị nối ngôi Đức Giáo Hoàng Sixtus III, có lẽ đã sinh ở Roma, khoảng năm 390-400. Ngài là Phụ tế trưởng của Giáo đoàn Roma.

Ngay từ thế kỷ V, người ta đã thấy các tác giả Latin và Hy Lạp thích soạn các tuyển tập “Giáo phụ” nhằm đưa học thuyết của các ngài vào trong đời sống lâu dài của Giáo Hội, nhưng điều này hoàn toàn không phải là họ không có khả năng suy tư riêng.

Khuôn mặt Maxime le Confesseur đã khiến bao nhiêu tác phẩm ra đời, đặc biệt kể từ hai thập niên cuối cùng này, và tất cả đều nhất trí nhìn nhận Maxime mệnh danh “Người tuyên tín” (le Confesseur) là thần học gia thần bí vĩ đại

Denys là một công trình hơn là một nhân vật. Tác giả tự xưng là Denys đã trở lại Kitô giáo ở Aréopage nhờ Thánh Phaolô (Cv 17,34), và người ta cứ nghĩ là như vậy cho đến thời Phục hưng

Con người đi qua, nhưng tư tưởng vẫn còn. Jean d’Antioche qua đời năm 442, cháu là Domnus lên kế vị, rồi đến Maxime. Ở Alexandrie, Cyrille mất năm 444, nhường lại cho Dioscore, còn tại Constantinople, sau Proclus (446) tới Flavius, rồi Anatole.

Cho tới Công Đồng chung đầu tiên, tức Công Đồng Constantinople (381), thì các cuộc tranh luận lớn về thần học thường bàn cãi hoặc về thần tính của Con Thiên Chúa