Đàn ông và đàn bà. Họ là gì và tại sao lại như vậy, xét theo từng người và xét theo cả hai với nhau? Họ giống nhau ra sao và khác nhau thế nào?
Khi tìm hiểu về nguồn gốc vũ trụ nơi các huyền thoại cổ đại, chúng ta gặp thấy một số nét tiêu biểu tương đồng với hai trình thuật sáng tạo trong ba chương đầu của sách Sáng Thế.
Xét theo chiều kích lịch sử, cái cần nắm bắt ở nơi bản văn không còn phải là một cái khung, nhưng là bản phác của một tiến trình.
“Vào ngày mà Đức Chúa là Thiên Chúa làm ra đất và trời”: câu này làm giây nối với văn bản phần trước: “Lúc khởi đầu, Thiên Chúa đã sáng tạo ra trời và đất” (St 1:1).
Từ thời thượng cổ cho tới thời Kinh Thánh, các vua đều huênh hoang với việc đã đốn được thông bá hương Libăng để xây dựng lâu đài hoặc đền thờ của mình.
Trình thuật Giavít về nguồn gốc loài người với biến cố nguyên tội – St 2:4a–3:24 – hẳn là phần viết thuộc văn bộ Kinh Thánh.
Dựa trên Kinh Thánh và truyền thống dân Chúa, khuôn mặt của Môsê nổi bật như một người tôi tớ trung thành của Thiên Chúa đồng thời như một vị lãnh đạo quảng đại
Sách Xuất hành là cuốn thứ hai trong bộ Ngũ thư. Danh xưng Xuất hành lấy theo các dịch giả bản LXX, có nghĩa là “ra đi”. Ở đây, chỉ nói đến “cuộc ra đi khỏi Ai-cập” của dân tộc Ít-ra-en.
Sách Lê-Vi là một bộ luật phụng tự. Gồm các hi lễ liên quan đến hiến tế; việc tấn phong các tư tế; luật về thanh sạch và ô uế, ngày đền tội hằng năm.
Sau khi nói đến lịch sử thời sơ khai và nguồn gốc con người (1 – 11), sách Sáng thế đề cập thẳng đến lịch sử của một gia đình sống tại miền Bắc Mêsôpotamia.