Cuộc sống và cuộc khổ nạn của Đức Kitô là cuộc chiến chống lại tội lỗi và sự hủy diệt của nó. Còn cái chết và sự phục sinh của Ngài là dấu chỉ sự chiến thắng trên tội lỗi (x. Rm 8,3; Dt. 2,17).
Trong thần học kinh viện, theo định nghĩa của thánh Tôma, luật là một quy định của lý trí nhằm phục vụ công ích, do người có trách nhiệm với cộng đoàn ban hành (x. Saint Thomas, S.T, I. II, q. 90, a. 4).
Cách chung trong Cựu Ước khi nói đến lề luật là người ta liên tưởng ngay đến Torah. Torah là Ngũ thư, năm quyển sách đầu tiên trong Cựu Ước.
Theo kinh nghiệm bình thường, ai cũng đều nhận thấy trong bất cứ một tổ chức xã hội quy củ, hay trong những tổ chức mang tính cộng đoàn nào cũng đều có luật lệ.
Tuy Va-ti-ca-nô II không trả lời trực tiếp cho câu hỏi (có một nền luân lý riêng của Ki-tô giáo hay không), nhưng ta có thể thấy lời giải đáp trong những văn kiện khác nhau.
Tại sao đã gọi “Luật điều Hội thánh”, mà không kêu “Luật Thiên Chúa” luôn? “Điều răn” hay Giới, Giới răn nói về điều phải tránh, chứ không điều phải giữ (gọi là Quy)
Luân lý của thánh Tôma khi bàn về việc học hỏi nghiên cứu, studium, theo nghĩa rộng nhất của từ này, không chỉ nhắm đến những người làm công việc suy tư và giảng dạy
Bài giảng trên núi, cách riêng là tám mối phúc thật, là những yêu sách phải thực hiện để vào Nước Trời, chứ đâu phải là nhiệm ý!
Mối tương quan giữa Kinh Thánh và luân lý có thể được bàn dưới nhiều khía cạnh: khía cạnh lịch sử, khía cạnh lý thuyết, khía cạnh thực hành.
“Tự đáy lương tâm, con người khám phá ra sự hiện diện của một luật mà con người không tự ban cho mình, qua đó, con người có thể phân định được đâu là điều tốt, điều đúng nên làm và điều xấu