Ngay từ khi xuất hiện đời sống tu, các tu sĩ đã có những hoạt động từ thiện giúp đỡ tha nhân hoặc về tinh thần hoặc về vật chất.
Đấng bản quyền sở tại, trước khi bổ nhiệm linh mục tuyên úy cho một tu viện của Dòng giáo dân, cần bàn hỏi Bề trên. Bề trên, dựa theo ý kiến của cộng đoàn, có quyền đề nghị một linhmục nào đó.
Cộng đoàn tu sĩ ân cần chăm sóc các thành viên yếu đau, và nhờ bí tích xức dầu bệnh nhân, cộng đoàn giúp họ kết hiệp với Chúa Kitô đau khổ và vinh hiển.
Theo Bộ Giáo Luật, nhà nguyện được hiểu là nơi dành cho các việccử hành phụng vụ nhằm lợi ích của cộng đoàn (x. đ. 1223).
Người tu sĩ đã chết cho tội lỗi và sống cho Thiên Chúa, cho nên họ được mời gọi hãy triển khai trong cuộc đời mình sự hoán cải đã khai mào khi chịu phép Rửa Tội
Việc cử hành Thánh Lễ là trung tâm của đời tu, bởi vì đó là cuộc Tạ ơn Chúa Cha, tưởng niệm cuộc Vượt qua của Chúa Kitô, khẩn nài Thánh Linh, hiệp thông huynh đệ, bàn tiệc Nước Trời.
Chứng tá công khai của các tu sĩ cho Chúa Kitô và Giáo Hội đòi hỏi một thứ xa cách nào đó đối với thế gian, dựa theo đặc tính và mục tiêu của mỗi Dòng (đ. 607 §3).
Dòng phải cung cấp cho các thành viên của mình tất cả những gì cần thiết để thực hiện mục đích của ơn gọi, chiếu theo Hiến Pháp.
Ngoại vi là phép được ban cho một tu sĩ đã khấn trọn đời được sống ngoài Hội Dòng của mình trong một thời gian nhất định hoặc bất định, tuỳ trường hợp.
Bề Trên Cao Cấp, với sự thỏa thuận của hội đồng cố vấn, có thẩm quyền cho phép tu sĩ sống ngoài Nhà Dòng, khi có lý do chính đáng.