Từ “Tin Mừng” nói về việc Nước Thiên Chúa đã đến gần. Chính Đức Giê-su là vua thực sự của triều đại Thiên Chúa trên trái đất này

Khi viết sách Tin Mừng, Mác-cô biết rất rõ mình sẽ phải tô điểm các trình thuật bằng những chi tiết cụ thể không hề có “giá trị lịch sử”, hiểu theo nghĩa của chúng ta ngày hôm nay.

Xuyên qua Tin Mừng theo Marcô, chúng ta có khả năng thấy được con người lịch sử Giêsu Kitô tương đối trung thực hơn các Tin Mừng khác.

Đọc Tin Mừng Mác-cô nhiều chương cùng một lúc sẽ nhận ra cấu trúc một đoạn văn dài được dựa trên sự liên kết của các đoạn văn ngắn hơn.

Khi kể chuyện, tác giả có thể giao tiếp với độc giả bằng nhiều cách. Chẳng hạn, tác giả kêu gọi độc giả phải chú ý để hiểu khi tác giả viết: “Các người hãy nghe...” (Mc 4,3)

Có thể nói, Tin Mừng Mác-cô bao gồm nhiều sự khởi đầu và không có kết thúc. Nói cách khác, kết thúc của Tin Mừng Mác-cô là kết thúc mở vì là kết thúc bỏ lửng

Khi kể câu truyện Các Nhà Chiêm Tinh, tác giả Matthew không quan tâm đến cuộc hành trình của các vị ấy; ngài chỉ chú ý đến cuộc đối đầu của các vị ấy với vua Herod. Ngài muốn nói rằng: Cuối cùng Đấng giải thoát nhà Jacob đã tới. Các Nhà Chiêm Tinh nhận ra Người và thờ lạy Người.

Bảng gia phả đã nói rằng, Đức Giêsu xuất thân từ nhà David và Abraham cũng như Người bén rễ sâu vào trong lịch sử Israel. Đồng thời bảng gia phả cũng khẳng định hoàn cảnh huyền bí của cuộc chào đời của Người (Mt 1,16).

Đã đến lúc phải tự hỏi về ý nghĩa của hoạt động của Đức Giêsu, như tác giả Matthew đã trình bày khá dài: phải nghĩ gì về những “việc Đức Giêsu làm” (Mt 11,2.19)?. Thật ra đây là câu hỏi về tư cách Messiah của Đức Giêsu: từ ngữ “Kitô” mà tác giả Matthew đã sử dụng trong Chương 1–2, đến đây mới xuất hiện lại (x. Mt 11,2).

Gioan Tẩy Giả xuất hiện trong hoang địa, nơi gặp gỡ với Thiên Chúa, nơi đã là sân khấu cho một thời kỳ hồng ân, khi dân Israel đang tiến về Đất Hứa, sống trong tình trạng thân mật với Thiên Chúa (Đnl 2,7; Gr 2,2t; Hs 2,16).