Diễn Văn - Huấn Từ

Sunday, 05 April 2020 07:47

Diễn Văn Đức Thánh Cha Phanxicô Trước Đức Thượng Phụ Và Hội Đồng Thánh Chính Thống Georgia Featured

LTS: Vào lúc 17g00, ngày thứ Sáu 30-09-2016, sau khi đã hội kiến Tổng Thống và các quan chức chính trị và tôn giáo, ngoại giao đoàn, cũng như đại diện các tầng lớp xã hội dân sự và văn hóa Georgia, Đức Thánh Cha Phanxicô đã có cuộc gặp gỡ với Đức Ilia II, Thượng Phụ Giáo Hội Chính Thống Georgia tại Tòa Thượng Phụ. Tại đây, Đức Thánh Cha đã có bài diễn văn chào mừng đến Đức Thượng Phụ và toàn thể Giáo Hội Chính Thống Georgia.

***

***

 

Thưa Đức Thượng Phụ,

Thưa các vị Giám mục,

Tôi xin cám ơn Đức Thượng Phụ. Tôi cảm động cách sâu sắc khi nghe bản Ave Maria do chính Đức Thượng Phụ biên soạn. Chỉ từ một tâm hồn vốn yêu mến Mẹ Thiên Chúa quá nhiều, từ một tâm hồn của một người con và thực ra là một con trẻ, mới có thể tạo ra một điều gì đó quá tuyệt vời.

Thật là một niềm vui lớn lao và là một ân sủng đặc biệt để được ở đây cùng với Ngài Thưa Đức Thượng Phụ Đáng Kính, và cùng với các Tổng Giám Mục, Giám Mục, các thành viên của Thượng Hội Đồng Thánh. Tôi xin chào Ngài Thủ Tướng và tất cả các đại diện của thế giới học thuật và văn hóa.

Với chuyến thăm lịch sử đâu tiên của một Đức Thượng Phụ Georgia đến Vatican, Ngài đã mở ra một chương mới trong các mối quan hệ giữa Giáo Hội Chính Thống Georgia và Giáo Hội Công Giáo. Vào dịp đó, Ngài đã trao đổi nụ nôn bình an và lời hứa cầu nguyện cho nhau với Vị Giám Mục Rôma. Bằng cách này, đã có sự củng cố những mối dây liên kết đầy ý nghĩa vốn đã tồn tại giữa hai cộng đồng của chúng ta kể từ những thế kỷ đầu tiên của Kitô Giáo. Những mối dây này đã được củng cố và tạo nên nét đặc trưng bởi sự nồng hậu và sự tôn trọng, cụ thể trong sự đón tiếp nồng hậu đã được trao ban ở tại đây dành cho đoàn tuỳ tùng và các đại diện của tôi. Những mối liên kết của chúng ta cũng thể hiện trong các dự án nghiên cứu và tìm tòi được theo đuổi tại Văn Khố Vatican và tại các Học Viện Giáo Hoàng bởi các thành phần tín hữu của Giáo Hội Chính Thống Georgia. Vì thế, các mối liên kết này cũng được thấy trong sự hiện diện tại Rôma của một cộng đoàn người Georgia là những người đã lãnh nhận lòng hiếu khách tại một nhà thờ tại giáo phận của tôi; và trong sự hợp tác với cộng đồng Công Giáo địa phương, đặc biệt là ở cấp độ văn hóa. Trong tư cách là một người lữ khách và một người bạn, tôi đã đến mảnh đất được chúc phúc này khi mà Năm Thánh Lòng Thương Xót đối với người Công Giáo đang đi đến điểm kết thúc. Thánh Gioan Phaolô II cũng đã đến đây thăm, vị đầu tiên trong số những Vị Kế Nhiệm Thánh Phêrô thực hiện thế trong một thời khắc quan trọng lớn lao trước ngưỡng cửa của Đại Năm Thánh 2000: Ngài đến để củng cố “các mối liên kết sâu sắc và mạnh mẽ” với Ngai Tòa Rôma [1] và để nhắc nhớ lại thật cần thiết biết bao, trước thềm Thiên Niên Kỷ Thứ Ba, “sự đóng góp của Georgia, những điểm giao thoa cổ xưa của văn hóa và truyền thống này, đối với việc xây dựng…. về một nền văn minh tình thương mới”.[2]

Giờ đây, Thiên Chúa Quan Phòng lại cho chúng ta gặp nhau và, đối diện với một thế giới đang khát lòng thương xót, sự hiệp nhất và hòa bình, đang mời gọi chúng ta hết lòng canh tân sự dấn thân của chúng ta cho các mối liên kết vốn đang tồn tại giữa chúng ta, điều mà nụ hôn bình an và cái ôm huynh đệ của chúng ta đã là một dấu chỉ rõ ràng. Giáo Hội Chính Thống Georgia, bắt nguồn từ việc rao giảng của các Tông Đồ, đặc biệt là việc rao giảng của Tông Đồ Andrew, và Giáo Hội Rôma, được thiết lập trên sự tử đạo của Tông Đồ Phêrô, đã được ban ân sủng để canh tân ngày nay, nhân danh Đức Kitô và vì vinh quang của Ngài, vẻ đẹp của tình huynh đệ tông đồ. Thánh Phêrô và Andrew thực ra là anh em: Chúa Giêsu đã gọi các Ngài bỏ lại lưới chai và cùng nhau trở thành những người thợ lưới người (x. Mc 1:16-17). Hiền Huynh Đáng Kính, chúng ta hãy để cho Chúa Giêsu nhìn đến chúng ta bằng một cái nhìn mới, một lần nữa chúng ta hãy kinh nghiệm sự hấp dẫn của lời mời gọi của Ngài để bỏ lại mọi sự vốn ngăn cản chúng ta khỏi việc cùng nhau loan báo sự hiện diện của Ngài.

Chúng ta được nuôi dưỡng bởi tình yêu này vốn làm biến đổi đời sống của các Tông Đồ. Đây là một tình yêu không có sự cân xứng, một tình yêu mà Thiên Chúa nhập thể: “Không ai có tình thương lớn hơn tình thương của người hy sinh mạng sống mình cho bạn hữu” (Ga 15:13). Thiên Chúa đã trao ban tình yêu này cho chúng ta, để chúng ta có thể yêu thương nhau như Ngài đã yêu thương chúng ta (x. Ga 15:12). Theo đó, như thể đại thi hào của mảnh đất này, Shota Rustaveli, đang nói với chúng ta bằng một trong những lời nhắc lại của ông: “Bạn đã đọc các Tông Đồ viết về tình yêu thế nào chưa, cách họ nói, cách họ ca tụng tình yêu ấy? Hãy biết đến tình yêu này, và hãy hướng lòng trí của bạn đến những lời này: tình yêu nuôi dưỡng chúng ta”.[3] Thực sự, tình yêu của Thiên Chúa nuôi dưỡng chúng ta, vì tình yêu ấy giúp chúng ta vượt thắng những hiểu lầm của quá khứ, vượt trên những toan tính của hiện tại và sự sợ hãi với tương lai.

Người dân Georgia, trải qua nhiều thế kỷ, đã làm chứng cho sự cao cả của tình yêu này. Trong tình yêu này, họ đã tìm thấy sức mạnh để chỗi dậy sau biết bao nhiêu là thử thách; chính trong tình yêu này mà họ đã đạt tới những đỉnh cao của vẻ đẹp nghệ thuật phi thường như một trong những nhà thơ vĩ đại khác của Ngài đã viết: Không có tình yêu, “sẽ không có mặt trời nào điều khiển các vòm trời” và đối với con người “sẽ không có vẻ đẹp cũng chẳng có sự bất tử”.[4] Ngay trong chính tình yêu hệ tại lý do quan trọng nhất (raison d’être) của vẻ đẹp bất tử của di sản văn hóa của đất nước Ngài được thể hiện bằng quá nhiều cách, như trong âm nhạc, hội hoạ, kiến trúc, vũ điệu. Ngài, Thưa Hiền Huynh, đã mang lại một sự thể hiện giá trị cho nền văn hóa của đất nước một cách đặc biệt ngang qua những bản soạn nhạc xuất chúng của Ngài với những bài thánh ca, một số thậm chí bằng tiếng Latin và đã đã được yêu chuộng cách tuyệt vời trong truyền thống Công Giáo. Những bản nhạc này làm phong phú kho tàng niềm tin và văn hóa của Ngài, vốn là một quà tặng độc đáo đối với Kitô Giáo và đối với nhân loại; quà tặng này xứng đáng được hết mọi người biết đến và trân quý.

Lịch sử vinh quang của Tin Mừng đã sống trong mảnh đất này lại đang mang nợ cách đặc biệt với Thánh Nino, một vị đã được coi ngang bằng với các Tông Đồ: Ngài đã lan báo nhiềm tin bằng một hình thức cụ thể của thập giá được tạo nên bằng những nhành nho. Thập giá này không bình thường, vì hình ảnh của cây nho, bên cạnh việc là một hoa trái dồi dào nhất ở mảnh đất này, thì còn tượng trưng cho Chúa Giêsu. Thực vậy, Ngài là “cây nho thật”, Đấng đã kêu gọi các Tông Đồ của Ngài hãy bám rễ thật chặt vào Ngài, như nhành nho vậy, để sinh hoa trái (x. Ga 15:1-8). Vì thế để Tin Mừng cũng sinh hoa trái trong thời đại của chúng ta, thì chúng ta được mời gọi, Thưa Hiền Huynh Đáng Kính, để ở lại cách kiên vững hơn nữa trong Thiên Chúa và hiệp nhất giữa bản thân chúng ta. Cộng đoàn các thánh, những vị thuộc về đất nước này, đang khích lệ chúng ta hãy đặt Tin Mừng trên hết tất cả mọi điều khác và loan báo như trong quá khứ, thậm chí còn hơn thế nữa, thoát khỏi những giới hạn về thành kiến và mở ra cho sự mới mẻ muôn thuở của Thiên Chúa. Chớ gì những khó khăn không phải là một rào cản, mà hơn thế là một động lực để biết nhau nhiều hơn, để chia sẻ dòng chảy thiết yếu của niềm tin, để gia tăng việc cầu nguyện cho nhau của chúng ta và để hợp tác với lòng bác ái tông đồ trong việc làm chứng cùng nhau của chúng ta, vì vinh quang của Thiên Chúa trên Thiên Đàng và vì sự phục vụ hòa bình trên trái đất.

Người dân Georgia yêu thích việc tổ chức tiệc mừng, uống mừng bằng hoa trái của cây nho là những giá trị cao quý nhất của mình. Hòa cùng việc cao rao tình yêu này của người dân, tình bằng hữu được dành cho một vị trí đặc biệt. Nhà thơ nhắc nhớ chúng ta: “Bất cứ ai không tìm kiếm một người bạn thì là một kẻ thù với chính mình”.[5] Tôi muốn là một người bạn chân thành với mảnh đất này và người dân yêu dấu, những người không lãng quên sự tốt lành mà họ đã lãnh nhận được và lòng hiếu khách của họ được hiệp nhất cách gần gũi với một lối sống vốn đầy tràn niềm hy vọng thực sự, ngay cả khi không thiếu những khó khăn. Cũng vậy, thái độ tích cực này cũng có cội rễ trong niềm tin vốn dẫn dắt người dân Georgia, khi qui tụ bên các bàn tiệc của họ, để xin hòa bình cho hết mọi người, và để nhớ đến ngay cả các kẻ thù của mình.

Ngang qua phương thế của hòa bình và sự tha thứ chúng ta được mời gọi để vượt thắng những kẻ thù đích thực của chúng ta, những kẻ thù không phải bằng xương bằng thịt, mà hơn thế là những thần dữ từ bên ngoài và bên trong chính bản thân chúng ta (x. Ep 6:12). Mảnh đất được chúc phúc này thật phong phú các anh hùng can đảm, trong việc giữ gìn Tin Mừng, những người như Thánh George biết cách đánh bại sự dữ. Tôi nghĩ đến biết bao nhiêu thầy tu, đặc biệt là quá nhiều các vị tử đạo, mà đời sống của các vị ấy đã vinh thắng “bằng niềm tin và sự nhẫn nại”:[6] họ đã trải qua sự bầm dập của nỗi đau, mà vẫn hiệp nhất với Thiên Chúa và do đó mang lại hoa trái Vượt Qua cho Georgia, tưới gội mảnh đất này bằng máu của các vị, đổ ra vì tình yêu.

Xin cho sự chuyển cầu của các Ngài mang lại sự xoa dịu cho nhiều người Kitô Hữu mà ngày nay vẫn đang chịu bách hại và thóa mạ, và xin các Ngài củng cố ở nơi chúng ta động lực cao quý để được hiệp nhất huynh đệ trong việc loan báo Tin Mừng của bình an.

 

 

 

 


[1] Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, Diễn văn nghi lễ đón tiếp tại Tbilisi, Georgia, ngày 08/11/1999.

[2] Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, Diễn văn trong cuộc gặp gỡ Đức Thượng Phụ - Catholicos và Thượng Hội Đồng Thánh, Tbilisi, Georgia, ngày 08/11/1999.

[3] Rustaveli, Bài Thơ The Knight in Tiger’s Skin, câu 791.

[4] Galaktion Tabidze, Bài Thơ Without Love.

[5] Rustaveli, The Knight in Tiger’s Skin, câu 854.

[6] Ioane Sabanisze, The Martyrdom of Abo, III.