Diễn Văn - Huấn Từ

Sunday, 05 April 2020 07:43

Đức Thánh Cha Phanxicô: Cửa Cứu Độ Là “Cửa Ngõ Hẹp Nhưng Luôn Rộng Mở” Featured

LTS: Trong giờ Kinh Truyền Tin trưa Chúa Nhật 21-08-2016, trước hàng ngàn tín hữu và khách hành hương tại Quảng Trường Thánh Phêrô, Đức Thánh Cha Phanxicô đã khẳng định rằng: Cửa cứu độ là “cửa ngõ hẹp nhưng luôn rộng mở”; “hẹp là để kìm nén tính kiêu ngạo của chúng ta làm cho chúng ta căng phồng” và “rộng mở bởi vì Thiên Chúa đón nhận chúng ta không phân biệt ai”.

***

***

 

[trước Kinh Truyền Tin]

Anh Chị Em Thân Mến, xin chào buổi sáng!

Bài Tin Mừng hôm nay mời gọi chúng ta suy niệm về chủ đề ơn cứu độ. Tác Giả Tin Mừng Luca nói cho chúng ta về việc khi Chúa Giêsu đi lên Gierusalem và trên đường đi, thì có một người đàn ông tiến lại hỏi Ngài câu hỏi này: “Lạy Thầy, phải chăng chỉ có một số ít sẽ được cứu độ?” (Lc 13:23). Chúa Giêsu không đưa ra câu trả lời trực tiếp, mà Ngài đưa việc thảo luận lên tới một cấp độ khác, với một ngôn ngữ mang tính gợi mở, điều mà trước hết, có lẽ các môn đệ không hiểu: “Các ngươi hãy cố gắng vào qua cửa hẹp, vì Ta bảo các ngươi biết: nhiều người sẽ tìm vào mà không vào được” (câu 24). Với hình ảnh cánh cửa, Ngài muốn giải thích cho những người nghe Ngài rằng không phải là vấn đề con số, bao nhiêu người sẽ được cứu. Việc bao nhiêu người không thành vấn đề, mà thật quan trọng là mọi người biết đâu là con đường dẫn đến ơn cứu độ: cánh cửa.

Để đi trên con đường này, người ta phải đi ngang qua một cánh cửa. Nhưng đâu là cánh cửa? Nó giống như thế nào? Ai là cánh cửa? Chính Chúa Giêsu là cánh cửa. Ngài nói trong Tin Mừng Gioan: “Ta là cửa” (Ga 10:9). Ngài dẫn chúng ta đi vào trong mối liên hệ với Chúa Cha, nơi đó chúng ta tìm thấy tình yêu, sự hiểu biết và sự chở che. Nhưng tại sao cánh cửa này lại hẹp? Người ta có thể hỏi. Tại sao nó lại hẹp? Nó là một cánh cửa hẹp vì nó mang tính áp bức – không phải, mà vì nó mời gọi chúng ta biết hạn chế và giới hạn sự kiêu hãnh và sự sợ hãi của chúng ta, để mở chính bản thân chúng ta ra bằng sự khiêm nhường và tín thác tâm hồn của chúng ta ra cho Ngài, nhận biết bản thân chúng ta là tội nhân, đang cần đến sự tha thứ của Ngài. Vì lý do này, đó là con đường hẹp: chứa đựng lòng kiêu hẵn của chúng ta, điều làm cho chúng ta to lớn lên. Cánh cửa của lòng thương xót của Thiên Chúa thì hẹp nhưng luôn rộng mở, rộng mở cho hết mọi người! Thiên Chúa không có những thiên tư, nhưng luôn đón tiếp mọi người, không có một khoảng cách nào cả. Một cánh cửa, nó vốn hẹp để hạn chế lại niềm kiêu hãnh và sự sợ hãi của chúng ta. Mở vì Thiên Chúa đón tiếp chúng ta mà không có một sự phân biệt nào cả. Và ơn cứu độ mà Ngài ban tặng cho chúng ta, là một dòng suối không bao giờ ngừng lại của lòng thương xót, một dòng suối phá vỡ hết mọi rào cản và mở ra những cách nhìn đầy kinh ngạc về ánh sáng và bình an. Cánh cửa thì hẹp, nhưng luôn mở rộng: đừng quên điều này.

Chúa Giêsu nói với chúng ta hôm nay, một lần nữa, mang lại một lời mời gọi đầy thách đố để đến với Ngài, để bước qua ngưỡng cửa của sự sống tròn đầy, hoà giải và hạnh phúc. Ngài đợi chờ chúng ta, bất luận là chúng ta đã phạm tội gì, bất chấp hết, để ôm lấy chúng ta, để mang lại cho chúng ta sự tha thứ của Ngài. Chỉ mình Ngài mà thôi mới có thể biến đổi tâm hồn chúng ta, chỉ mình Ngài mà thôi mới có thể mang lại ý nghĩa trọn vẹn cho sự hiện hữu của chúng ta, mang lại niềm vui đích thực cho chúng ta. Khi bước vào cánh cửa của Chúa Giêsu, cánh cửa của niềm tin và Tin Mừng, chúng ta đi ra khỏi những thái độ mang tính thế giai, những thói xấu, bởi sự ích kỷ và bởi những khép kín của chúng ta. Khi có một mối liên hệ với tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa, thì có một sự thay đổi thật sự. Và đời sống của chúng ta sẽ toả sáng bởi ánh sáng của Thần Khí: một ánh sáng không bao giờ lụi tàn!

Tôi muốn đưa ra một đề xuất. Giờ đây chúng ta hãy suy nghĩ, trong tĩnh lặng, một chút về những điều mà chúng ta có trong mình và ngăn chặn chúng ta khỏi việc đi ngang qua cửa: lòng kiêu hãnh của tôi, tội lỗi của tôi... Và rồi, chúng ta hãy nghĩ về cánh cửa khác, đang mở ra cho chúng ta lòng thương xót của Thiên Chúa, Đấng đang đợi chờ chúng ta, để mang lại sự tha thứ.

Thiên Chúa mang lại cho chúng ta nhiều cơ hội để cứu và đi vào cánh cửa của ơn cứu độ. Cánh cửa này là một cơ hội không được phép lãng phí: chúng ta phải không được thực hiện “một diễn từ mang tính học thuật” về ơn cứu độ, khi một người quay trở về với Chúa Giêsu, mà chúng ta phải nắm lấy các cơ hội của ơn cứu độ. Vì vào một thời điểm nhất định “chủ nhà đã đứng dậy và khóa cửa lại” (câu 25), như đã đề cập trong Tin Mừng. Nhưng nếu Thiên Chúa tốt lành và yêu thương chúng ta, thì tại sao Ngài lại đóng cửa vào một thời điểm nào đó? Bởi vì đời sống của chúng ta không phải là một trò chơi điện tử hay một vở kịch rẻ tiền; đời sống của chúng ta nghiêm túc và mục tiêu đạt tới là quan trọng: ơn cứu độ muôn đời.

Với Mẹ Maria Đồng Trinh, Cửa Thiên Đàng, chúng con xin Mẹ hãy giúp chúng con biết nắm lấy các cơ hội mà Chúa ban cho chúng con để bước qua ngưỡng cửa của niềm tin và do đó, đi vào trong con đường rộng: đó là con đường của ơn cứu độ có thể mang lại chỗ ở cho hết mọi người để cho bản thân họ biết yêu thương và được yêu. Chính tình yêu sẽ cứu, tình yêu ở đây trên trái đất này là một nguồn hạnh phúc cho những ai, trong sự hiền lành, nhẫn nại và công lý, biết quên đi chính mình và trao ban chính bản thân mình vì người khác, đặc biệt là người yếu thế nhất.