Diễn Văn - Huấn Từ

Sunday, 05 April 2020 07:41

Bài Huấn Từ Của Đức Thánh Cha Phanxicô Trong Đêm Canh Thức Cầu Nguyện Tại Campus Misericordiae, Krakow, Ba Lan Featured

LTS: Vào lúc 19g30, ngày 30-07-2016, Đức Thánh Cha Phanxicô tham dự buổi canh thức cầu nguyện cùng với hàng triệu bạn trẻ tại Cánh đồng Lòng Thương Xót ở Cracovia. Cánh đồng Lòng Thương Xót (Campus Misericordiae) ở khu vực Brzegi Wieliczka mạn nam thành Cracovia, trước đây là vùng bùn lầy, nơi “những kẻ thù của nhân dân” trong thời cộng sản Liên Xô được gửi đến để cải tiến đất đai. Đức Thánh Cha cùng với 5 bạn trẻ đại diện 5 Châu lục đã cầm tay nhau tiến qua cửa Năm Thánh. Sau khi nghe các chứng từ sinh động của đại diện các bạn trẻ: 1/. Chứng từ thứ I là của cô Natalia, người Ba Lan; 2/. Chứng từ thứ hai do cô Rand Mittri, 26 tuổi người Siria ở thành phố Aleppo, một thành phố bị tàn phá, hoang tàn; 3/. Chứng từ thứ ba của anh Miguel 34 tuổi người Paraguay, ở thủ đô Asunción của nước này.; trong bài huấn từ, Đức Thánh Cha mời gọi họ hãy nắm giữ vai chính và đừng “sống vật vờ như người ngái ngủ”.

***

***

 

Các con thân mến,

Thật là tốt lành để ở đây với các con trong Buổi Canh Thức Cầu Nguyện này!

Vào phần cuối của chứng tá mạnh mẽ và đầy xúc động của mình, Rand đã xin một điều gì đó từ chúng ta. Cậu nói: “Con khẩn thiết xin Đức Giáo Hoàng và các bạn cầu nguyện cho đất nước yêu dấu của con”. Câu chuyện của cậu, liên quan đến chiến tranh, đau khổ và mất mát, kết thúc bằng một lời xin cầu nguyện. Còn cách nào tốt hơn đối với chúng ta để bắt đầu đêm canh thức của chúng ta bằng việc cầu nguyện không?

Chúng ta đến từ nhiều nơi khác nhau của thế giới, từ nhiều châu lục, đất nước, ngôn ngữ, văn hoá, và dân tộc. Một số trong chúng ta là con trai và con gái của những đất nước đang trong tình trạng hỗn loạn và đang phải chịu nhiều cuộc mâu thuẫn khác nhau hay thậm chí là chiến tranh mở. Những người khác thì đến từ những đất nước có lẽ đang “hoà bình”, thoát khỏi chiến tranh và mâu thuẫ, nơi mà những điều khủng khiếp nhất đang diễn ra trên thế giới của chúng ta chỉ đơn giản là một câu chuyện về bản tin buổi tối. Nhưng hãy suy nghĩ về nó. Đối với chúng ta, đang ở đây, hôm nay, đến từ nhiều nơi trên thế giới, nỗi đau khổ và các cuộc chiến mà nhiều bạn trẻ đang kinh qua thì không còn là vô danh nữa, một điều gì đó mà chúng ta có thể đọc từ báo chí. Chúng có một cái tên, chúng có một diện mạo, chúng có một câu chuyện, chúng ở gần ngay cạnh bên. Ngày nay chiến tranh ở Syria đã gây nên đớn đau và khổ đau cho quá nhiều người, đối với quá nhiều người bạn trẻ như người bạn tốt Rand của chúng ta, người đã đến đây và xin chúng ta cầu nguyện cho đất nước yêu dấu của cậu.

Một số hoàn cảnh dường như xa cách cho đến khi một cách nào đó chúng ta chạm vào chúng. Chúng ta không trân trọng một số thứ nhất định bởi vì chúng ta chỉ thấy chúng trên màn hình của một chiếc điện thoại hay một máy tính. Nhưng khi chúng ta đi vào trong mối liên hệ với đời sống, với cuộc sống của con người, chứ không chỉ là hình ảnh trên một màn hình, thì một điều gì đó mạnh mẽ diễn ra. Chúng ta cảm thấy chúng ta cần liên hệ. Để thấy rằng không còn có “nhiều thành phố bị lãng quên” nữa, để dùng những lời của Rand, hay những anh chị em của chúng ta “bị bao vây bởi sự chết và giết chóc”, hoàn toàn bất lực. Các bạn thân mến, Cha xin các con chúng ta hãy hoà chung vào việc cầu nguyện cho những nỗi thống khổ của tất cả mọi nạn nhân của chiến tranh và cho nhiều gia đình của đất nước Syria yêu dấu và những nơi khác trên thế giới của chúng ta. Một lần và cho tất cả, chớ gì chúng ta nhận biết rằng không có gì biện minh cho việc đổ máu một người anh em hay chị em; rằng không có gì quý hơn là người đang ở cạnh chúng ta. Trong khi mời gọi các con cầu nguyện cho điều này, Cha muốn cám ơn Natalia và Miguel vì đã chia sẽ những cuộc chiến đấu và những mâu thuẫn nội tâm của các bạn. Các con đã kể cho chúng ta về những vật lộn của các con, và về cách mà các con thành công trong việc vượt thắng chúng. Cả hai con đều đang là một dấu chỉ sống động của điều mà lòng thương xót Thiên Chúa muốn hoàn tất nơi chúng ta.

Không có thời gian để khước từ bất cứ ai hay chiến đấu. Chúng ta không muốn phá huỷ. Chúng ta không có lòng khao khát muốn chiến thắng lòng hận thù bằng lòng hận thù mạnh hơn, bạo lực bằng bạo lực hơn, sự khủng khiếp bằng sự khủng khiếp hơn. Chúng ta ở đây hôm nay vì Chúa đã kêu gọi chúng ta lại với nhau. Sự đáp trả của chúng ta trước một thế giới đang có chiến tranh có một cái tên: tên của nó là tình huynh đệ, tên của nó là tình anh em, tên của nó là sự hiệp thông, tên của nó là gia đình. Chúng ta đang vui mừng trước sự thật là xuất phát từ nhiều nên văn hoá khác nhau, nhưng chúng ta đến với nhau để cầu nguyện. Hãy để cho lời tốt lành nhất của chúng ta, lời tranh luận tốt nhất của chúng ta, là sự hiệp nhất của chúng ta trong cầu nguyện. Chúng ta hãy dành một phút thinh lặng và cầu nguyện. Chúng ta hãy đặt trước mặt Chúa những chứng tá này của những người bạn của chúng ta, và chúng ta hãy đồng hoá với những người mà “gia đình là một ý niệm vô nghĩa, mái nhà chỉ còn là một nơi để ngủ và ăn”, và với những người đang sống với sự sợ hãi rằng các sai lỗi và tội lỗi của họ đã làm cho họ thành những người bị loại bỏ. Chúng ta cũng hãy đặt trước Thiên Chúa “những cuộc chiến” của riêng chúng ta, những cuộc vật lộn nội tâm mà mỗi người đang mang theo trong lòng mình.

(THINH LẶNG)

Khi chúng ta cầu nguyện, Cha nghĩ về các Tông Đồ của ngày Hiện Xuống. Hình ảnh của các Ngài có thể giúp chúng ta đi đến chỗ trân trọng tất cả mọi điều mà Thiên Chúa mơ về việc đạt được chúng trong cuộc sống của chúng ta, ở nơi chúng ta và cùng với chúng ta. Ngày ấy, các môn đệ đang cùng nhau ở phía sau những cánh cửa đóng kín, vì sợ. Các Ngài cảm thấy bị đe doạ, bị bao vây bởi một bầu khí bách hại có liên hệ đến các Ngài trong một căn phòng nhỏ bé và để cho các Ngài thinh lặng và bị tê liệt. Sự sợ hãi đã chiếm lĩnh các Ngài. Rồi, trong hoàn cảnh ấy, một điều gì đó rạng rỡ, một điều gì đó lớn lao, đã xảy ra. Chúa Thánh Thần và các lưỡi lửa xuát hiện trên mỗi người trong số các Ngài, thúc đẩy các Ngài tiến bước vào một cuộc phiêu lưu chưa bao giờ mơ đến.

Chúng ta đã nghe ba lời chứng. Tâm hồn chúng ta đã được chạm đến bởi những câu chuyện của họ, cuộc sống của họ. Chúng ta đã thấy, giống như các môn đệ, các bạn đã kinh nghiệm những thời khắc tương tự thế nào, sống qua những thời khắc của sự sợ hãi, khi mọi thứ dường như sụp đổ. Nỗi sợ và nỗi đắng cay xuất phát từ việc biết rằng rời khỏi quê hương có nghĩa là không bao giờ gặp lại người thân yêu của các bạn nữa, nỗi sợ về việc không cảm thấy được trân trọng hoặc yêu thương, nỗi sợ của việc không còn một chọn lựa nào khác. Các bạn đã chia sẻ với chúng ta cùng một kinh nghiệm của các môn đệ đã có; các bạn cảm thấy một kiểu sợ vốn chỉ dẫn đến một điều: cảm thấy bị khép kín lại ở nơi chính bản thân, bị mắc kẹt. Một khi chúng ta cảm thấy như thế, thì nỗi sợ của chúng ta sẽ bắt đầu lan toả và không thể thiếu sự tham dự của “người chị em sinh đôi” có tên là tê liệt: cảm giác bị tê liệt. Nghĩ rằng trong thế giới này, trong các thành phố và cộng đồng của chúng ta, sẽ không còn một chỗ nào để lớn lên, để mơ ước, để sáng tạo, để nhìn vào những chân trời mới – tắt một lời là để sống – là một trong những điều tồi tệ nhất có thể xảy ra với chúng ta trong cuộc sống. Khi chúng ta bị tê liệt, chúng ta bỏ lỡ điều kì diệu của việc gặp gỡ người khác, kết bạn, chia sẻ những giấc mơ, bước đi cạnh người khác.

Nhưng trong cuộc sống có một kiểu tê liệt khác, thậm chí còn nguy hiểm hơn. Thật không dễ gì để đặt ngón tay chúng ta trên đó. Cha muốn mô tả nó như một kiểu tê liệt xuất phát từ một kiểu hạnh phúc nhầm lẫn với một chiếc ghế sofa. Một chiếc ghế sofa làm cho chúng ta cảm thấy thoải mái, an bình, an toàn. Một chiếc ghế sofa giống như một trong những chiếc ghế mà chúng ta có ngày nay có tích hợp công nghệ mát xa để ru chúng ta ngủ. Một chiếc ghế sofa hứa hẹn với chúng ta những giờ thoải mái để chúng ta có thể trốn thoát đến thế giới của các loại trò chơi điện tử và dành hết mọi kiểu thời gian trước một chiếc màn hình máy tính. Một chiếc ghế sofa làm cho chúng ta an toàn thoát khỏi mọi kiểu đớn đau và sợ hãi. Một chiếc ghế sofa giúp chúng ta ở nhà mà không cần làm việc, hoặc lo lắng, về bất kì điều gì. “Sofa hạnh phúc”! Rất có thể đó là hình thức nguy hiểm và xảo quyệt nhất của sự tê liệt, bởi vì từng chút một, thậm chí không hề nhận ra nó, chúng ta bắt đầu mất chú ý, trở nên uể oải và ngu xuẩn trong khi người khác – có lẽ là tỉnh thức hơn chún ta, nhưng không nhất thiết là tốt hơn – quyết định hộ chúng ta tương lai của chúng ta. Thực ra đối với nhiều người, thật dễ dàng và tốt hơn là có những đứa con uể oải và ngu xuẩn những đứa lẫn lộn niềm hạnh phúc với chiếc ghế sofa. Đối với nhiều người, điều đó thoải mái hơn là có những người con trẻ tuổi mà lại tỉnh táo và tìm tòi, nỗ lực để đáp trả lại giấc mơ của Thiên Chúa và đáp trả lại tất cả mọi sự không mỏi mệt hiện diện ở trong trái tim con người.

Tuy nhiên, sự thật là một điều gì đó rất khác. Các bạn trẻ thân mến, chúng ta không đi vào trong thế giới này để “sống cách vô vị”, để sống qua loa, để làm cho cuộc sống của chúng ta trở thành một chiếc ghế sofa để lăn ra ngủ trên đó. Không, chúng ta đến vì một lý do khác: để lại một dấu ấn. Thật buồn là chúng ta đi qua cuộc đời này mà không để lại một dấu ấn nào. Nhưng khi chúng ta chọn lựa sự dễ dàng và tiện nghi, chọn nhầm lẫn giữa hạnh phúc với tiêu thụ, thì chúng ta mang lấy kết cục phải trả một giá quá đắt: chúng ta đánh mất sự tự do của mình.

Điều này tự thân nó là một hình thức rất lớn của sự tê liệt, bất cứ khi nào chúng ta bắt đầu nghĩ rằng hạnh phúc là giống như sự an nhàn và tiện nghi, rằng được hạnh phúc có nghĩa là đi qua cuộc đời này cách buồn ngủ hoặc với các loại thuốc an thần, rằng chỉ có một cách để hạnh phúc là sống trong một tình trạng lờ mờ. Chắc chắn, thuốc gây nghiện là tồi tệ, nhưng có quá nhiều người khác trong xã hội chấp nhận các loại thuốc gây nghiện, điều có thể mang lấy kết cục là làm cho chúng ta nô lệ theo cùng một trật. Cách này hay cách khác, chúng cướp khỏi chúng ta kho tàng lớn lao nhất: sự tự do của chúng ta.

Các bạn của Cha, Chúa Giêsu là Thiên Chúa của sự rủi ro, của “sự hơn nữa” vĩnh cửu. Chúa Giêsu không phải là Thiên Chúa của sự an nhàn, an toàn, và thoải mái. Theo Chúa Giêsu đòi hỏi một khả năng can đảm, một sự sẵn sàng để đánh đổi chiếc ghế sofa với một đôi giày đi bộ và để lên đường trên những hành trình mới và chưa thám hiểm qua. Để thắp sáng những nẻo đường mở ra những chân trời mới có khả năng lan toả niềm vui, niềm vui được sinh ra từ tình yêu của Thiên Chúa và chảy tràn lên trong tâm hồn các con bằng mỗi việc làm của lòng thương xót. Để bước theo con đường “điên rồ” của Thiên Chúa chúng ta, Đấng dạy chúng ta gặp gỡ Ngài ở nơi người đói, người khát, người mình trần, người đau yếu, người bạn đang gặp rắc rối, tù nhân, người tị nạn và người di dân, và những người thân cận của chúng ta đang cảm thấy bị bỏ rơi. Chọn lấy con đường của Thiên Chúa chúng ta, Đấng khích lệ chúng ta trở thành những chính trị gia, những nhà tư tưởng, những nhà hoạt động xã hội. Thiên Chúa mời gọi chúng ta phát minh ra một nền kinh tế được gợi hứng bởi tình liên đới. Trong tất cả mọi hoàn cảnh mà chúng ta đang sống trong đó, tình yêu của Thiên Chúa mời gọi các con hãy mang Tin Mừng, biến cuộc sống của các con thành một quà tặng cho Ngài và cho người khác.

Các con có thể nói với Cha: Thưa Cha, điều đó không phải dành cho hết mọi người, mà chỉ dành cho một số người được tuyển chọn. Đúng, và những người được tuyển chọn là tất cả mọi người sẵn sàng chia sẻ cuộc sống của họ với người khác. Giống như Chúa Thánh Thần biến đổi tâm hồn của các môn đệ vào ngày Hiện Xuống thế nào, thì Ngài cũng làm với những người bạn đã chia sẻ những chứng tá của họ như vậy. Cha sẽ sử dụng lời của con, Miquel. Con nói cho chúng ta rằng ở tại “Facenda” vào ngày mà người ta giao phó cho con trách nhiệm giúp làm cho mái ấm hoạt động tốt hơn, con đã bắt đầu hiểu rằng Thiên Chúa đang đòi hỏi con một điều gì đó. Đó là khi mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Đó là bí quyết, các bạn trẻ thân mến, và tất cả chúng ta đều được mời gọi để thông phần điều đó. Thiên Chúa mong đợi một điều gì đó từ các con. Thiên Chúa muốn một điều gì đó từ các con. Thiên Chúa hy vọng ở nơi các con. Thiên Chúa đến để phá vỡ hết mọi hàng rào của chúng ta. Ngài đến để mở các cánh cửa cuộc đời của chúng ta, những giấc mơ của chúng ta, những cách nhìn mọi thứ của chúng ta. Thiên Chúa đến để mở hết mọi thứ đang làm cho các con khép kín. Ngài đang khích lệ các con hãy mơ. Ngài muốn làm cho các con thấy rằng, với các con, thế giới có thể khác. Vì sự thật là, trừ khi các con mang lại điều tốt nhất từ bản thân của các con, nếu không thì thế giới sẽ chẳng bao giờ khác đi.

Thời gian mà chúng ta sống trong đó không mời gọi người trẻ “ù lì củ khoai tây” mà mời gọi những người trẻ với đôi giày, hoăc tốt hơn, đôi ủng. Thời gian này chỉ chọn những người chơi dám đi tiên phong, và nó không có chỗ cho những người ù lì. Thế giới ngày nay đòi hỏi rằng các con phải là nhân vật chính của lịch sử bởi vì cuộc sống luôn tươi đẹp khi chúng ta chọn sống nó cách trọn vẹn, khi chúng ta chọn để để lại một dấu ấn. Lịch sử ngày nay mởi gọi chúng ta hãy bảo vệ phẩm giá của chúng ta và đừng để cho người khác quyết định tương lai của chúng ta. Như Ngài đã thực hiện vào Ngày Hiện Xuống, Thiên Chúa muốn thực hiện một trong những phép lạ lớn lao nhất mà chúng ta có thể mong đợi; Ngài muốn biến đôi bàn tay của các con, đôi bàn tay của Cha, đôi bàn tay của chúng ta, thành những dấu chỉ của sự hoà giải, của sự hiệp thông, của sự sáng tạo. Ngài muốn đôi bàn tay của các con tiếp tục xây dựng thế giới ngày nay. Và Ngài muốn xây dựng thế giới ấy cùng với các con.

Các con có thể nói với Cha: Thưa Cha, nhưng con có những giới hạn, con là một tội nhân, con có thể làm gì? Khi Thiên Chúa gọi chúng ta, Ngài không lo lắng về việc chúng ta là gì, chúng ta đã từng là gì, hoặc chúng ta đã làm được gì hoặc chưa làm được gì. Mà trái lại. Khi Ngài gọi chúng ta, Ngài nghĩ về mọi thứ mà chúng ta phải cho đi, tất cả tình yêu mà chúng ta có thể lan toả. Ngài đánh cược vào tương lai, vào ngày mai. Chúa Giêsu hướng các con đến tương lai.

Vì thế hôm nay, các bạn thân mến, Chúa Giêsu đang mời gọi các con, đang gọi các con, hãy để lại một dấu ấn của các con trên cuộc đời này, hãy để lại một dấu ấn trên lịch sử, của riêng các con và dấu ấn của nhiều người khác nữa.

Cuộc sống ngày nay cho chúng ta biết rằng thật dễ hơn rất nhiều để tập trung vào điều gây chia rẽ chúng ta, điều làm cho chúng ta xa cách. Người ta nỗ lực để làm cho chúng ta tin rằng khép kín vào chính bản thân chúng ta là cách tốt nhất để được an toàn khỏi mọi nguy hiểm. Ngày nay, chúng ta là những người trưởng thành đang cần các con dạy cho chúng ta cách sống trong sự khác biệt, trong đối thoại, để kinh nghiệm sự đa văn hoá không phải như một mối đe doạ mà là một cơ hội. Hãy có can đảm để dạy cho chúng ta rằng thật dễ dàng để xây dựng những chiếc cầu hơn là những bức tường! Chúng ta cùng nhau mời gọi các bạn hãy thách đố chúng ta chọn lựa con đường của tình huynh đệ. Xây dựng những chiếc cầu... Các con có biết chiếc cầu đầu tiên đã được xây dựng chứ? Đó là chiếc cầu mà chúng ta có thể xây dựng ở đây và bây giờ - bằng việc giơ tay ra và hãy nắm lấy tay người khác. Nhanh nào, hãy xây dựng ngay bây giờ, ở đây, chiếc cầu đầu tiên của mọi chiếc cầu: hãy nắm lấy tay của người khác. Đây là chiếc cầu lớn lao của tình anh em, và chớ gì các thế lực của thế gian này biết học cách xây dựng chiếc cầu này... không phải vì những bức hình vào bản tin buổi tối mà vì xây dựng những chiếc cầu lớn lao hơn nữa. Chớ gì chiếc cầu nhân loại này là khởi đầu của nhiều, nhiều chiếc cầu khác; bằng cách đó, nó sẽ để lại một dấu ấn.

Hôm nay Chúa Giêsu, Đấng là đường, là sự thật và là sự sống, đang mời gọi các con hãy để lại dấu ấn của các con trên lịch sử. Ngài, Đấng là sự sống, đang mời gọi mỗi người các con hãy để lại một dấu ấn mang lại sự sống cho lịch sử của các con và của nhiều người khác nữa. Ngài, Đấng là sự thật, đang mời gọi các con hãy bỏ đi những con đường của sự loại trừ, chia rẽ, và trống rỗng. Các con có theo kịp điều này không? Câu trả lời nào mà các con có, bằng đôi tay và đôi chân của các con, với Thiên Chúa, Đấng là đường, là sự thật và là sự sống?