Diễn Văn - Huấn Từ

Sunday, 05 April 2020 07:50

Diễn Văn Đức Giáo Hoàng Phanxicô Trong Sự Kiện Đại Kết Tại Malmö - Thụy Điển Featured

Joseph C. Pham

 

LTS: Vào lúc 4g30 chiều ngày 31/10/2016, Đức Thánh Cha Phanxicô đã cùng Đức Giám Mục Chủ tịch và Mục Sư Tổng thư ký Liên Hiệp Luther, tham dự buổi gặp gỡ đại kết tại Malmoe, Thụy Điển; đây là phần 2 của ngày tưởng niệm cuộc cải cách của Tin Lành Luther. Sự kiện này được tổ chức tại sân vận động Swetsbank, với sự tham dự của 10.000 người. Sinh hoạt đại kết diễn ra với phần trình bày 4 chứng từ, trước khi Đức Giám Mục Younan ngỏ lời với mọi người. Và sau đó là là diễn từ của Đức Thánh Cha Phanxicô.

***

***

 

Anh chị em thân mến,

Tôi xin tạ ơn Thiên Chúa vì việc tổ chức kỷ niệm chung này nhân dịp 500 năm Phong Trào Cải Cách. Chúng ta nhớ đến dịp kỷ niệm này bằng một tinh thần đổi mới và trong sự nhận biết rằng sự hiệp nhất Kitô Giáo là một ưu tiên, vì chúng ta biết rằng có nhiều điều hiệp nhất chúng ta hơn là gây chia rẽ chúng ta. Hành trình mà chúng ta đã thực hiện để đạt tới sự hiệp nhất ấy tự bản thân nó là một quà tặng lớn lao mà Thiên Chúa ban cho chúng ta. Với sự trợ giúp này, hôm nay chúng ta đang qui tụ với nhau ở đây, người thuộc Giáo Hội Luther và Công Giáo, trong một tinh thần của tình huynh đệ, để hướng tầm nhìn của chúng ta đến một Thiên Chúa, Đức Giêsu Kitô.

Công cuộc đối thoại của chúng ta đã giúp chúng ta lớn lên trong sự hiểu biết lẫn nhau; nó đã nuôi dưỡng sự tin tưởng lẫn nhau và minh xác lòng muốn tiến tới một sự hiệp thông trọn vẹn của chúng ta. Một trong những hoa trái của công cuộc đối thoại này là sự hợp tác giữa hai tổ chức khác nhau của Liên Đoàn Luther Thế Giới và Giáo Hội Công Giáo. Nhờ vào bầu khí hiểu biết mới này, Caritas Internationalis và Tổ Chức Phục Vụ Thế Giới thuộc Liên Đoàn Luther Thế Giới hôm nay sẽ ký kết một tuyên bố chung nhằm phát triển và củng cố tinh thần hợp tác để cổ võ phẩm giá con người và công bằng xã hội. Tôi hết lòng chào đón tất cả mọi thành viên của cả hai tổ chức; trong một thế giới vốn đã bị xâu xé bởi chiến tranh và mâu thuẫn, hai tổ chức đã, và vẫn đang tiếp tục là, một gương sáng của sự dấn thân và phục vụ anh chị em đồng loại. Tôi khích lệ các bạn hãy tiến bước trên con đường của sự hợp tác này.

Tôi đã lắng nghe thật kĩ những người đã thực hiện những bài nói làm chứng, cách mà ngay giữa quá nhiều thách đố mà họ tận hiến đời mình để xây dựng một thế giới ngay càng biết đáp trả trước kế hoạch của Thiên Chúa hơn nữa. Pranita đã nói về công trình tạo dựng. Rõ ràng, công trình tạo dựng tự thân nó là một dấu chỉ của tình yêu vô biên của Thiên Chúa dành cho chúng ta. Kết quả là, những quà tặng của thiên nhiên có thể tự thân chúng dẫn chúng ta đến việc chiêm ngắm Thiên Chúa. Tôi chia sẻ sự bận tâm của bạn về những lạm dụng đang làm hại đến hành tinh của chúng ta, ngôi nhà chung của chúng ta, và đang tạo nên những hậu quả nghiêm trọng lên khí hậu. Như bạn đã đề cập một cách đúng đắn, tác động lớn nhất của chúng là trên những người đang mỏng giòn nhất và đang cần sự giúp đỡ nhất; họ bị buộc phải di dân để có thể thoát khỏi những tác động của sự biến đổi khí hậu. Tất cả chúng ta, và đặc biệt chúng ta là Kitô Hữu, có trách nhiệm bảo vệ công trình tạo dựng. Lối sống và hành động của chúng ta phải luôn luôn nhất quán với niềm tin của chúng ta. Chúng ta được mời gọi để nuôi dưỡng sự hòa hợp ngay trong bản thân chúng ta và với người khác, nhưng cũng là với Thiên Chúa và với công trình tay Người. Pranita, tôi khích lệ bạn hãy duy trì trong sự dấn thân của bạn vì ngôi nhà chung của chúng ta.

Cha Héctor Fabio kể cho chúng ta nghe về những nỗ lực chung được thực hiện giữa người Công Giáo và anh chị em Tin Lành Luther tại Colombia. Thật tốt lành khi biết rằng người Kitô Hữu vẫn đang hợp tác với nhau để xúc tiến những tiến bộ thuộc về cộng đồng và xã hội vì thiện ích chung. Tôi xin các bạn hãy cầu nguyện một cách đặc biệt cho đất nước tuyệt vời này, để qua sự hợp tác của hết mọi người, hòa bình vốn quá được mong muốn và cần thiết cho một sự sống chung xứng đáng phẩm giá có thể sẽ đạt được. Chớ gì đó là một lời cầu nguyện đang đón nhận hết tất cả mọi quốc gia này nơi mà mâu thuẫn nghiêm trọng đang tiếp tục diễn ra.

Marguerite đã giúp chúng ta ý thức về những nỗ lực để giúp các trẻ em đang là nạn nhân của những hình thức tàn bạo và công việc vì hòa bình. Cả hai khía cạnh này đều đáng nể phục và là một lệnh truyền cần phải thực hiện cách nghiêm túc trước biết bao nhiêu hoàn cảnh mỏng giòn được quá nhiều người kinh nghiệm vốn đang không có cách nào để lên tiếng. Điều mà bạn coi là một sứ mạng đã là một hạt giống đã sinh ra hoa trái dồi dào và ngày nay, nhờ vào hạt giống ấy, hàng ngàn trẻ em có thể đi học, lớn lên và vui hưởng một sức khoẻ dồi dào. Tôi cảm kích điều ấy ngay cả bây giờ, trong khi bị lưu đày, các bạn vẫn đang tiếp tục lan tỏa thông điệp của hòa bình. Bạn nói rằng mọi người biết đến bạn đều nghĩ rằng điều bạn đang làm là điên rồ. Dĩ nhiên, đó là một sự điên rồ vì tình yêu dành cho Thiên Chúa và anh chị em đồng loại của chúng ta. Chúng ta cần nhiều hơn nữa sự điên rồ này, được soi sáng bởi niềm tin và sự tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa. Hãy tiếp tục làm việc, và xin cho tiếng nói của niềm hy vọng ấy mà bạn đã nghe thấy được từ lúc khởi đầu của cuộc phiêu lưu mạo hiệm của bạn để tiếp tục lay động trái tim bạn và trái tim của quá nhiều bạn trẻ nữa.

Rose, người trẻ nhất, đã mang lại cho chúng ta một chứng tá thật cảm động. Cô đã biết làm lợi từ tài năng mà Thiên Chúa đã ban cho cô qua thể thao. Thay vì lãng phí sức lực của cô vào những hoàn cảnh gian khó, cô đã tìm thấy sự thành toàn ở trong một đời sống sinh hoa trái. Trong khi Cha đang nghe câu chuyện của con, thì Cha đã nghĩ về cuộc sống của quá nhiều bạn trẻ khác đang cần nghe những câu chuyện như của con. Tôi muốn mọi người hãy biết rằng họ có thể khám phá ra việc là con cái của Thiên Chúa thì tuyệt vời biết bao và đặc quyền là được yêu và được Ngài nuôi dưỡng. Rose, Cha cám ơn con từ tận trái tim Cha vì những nỗi lực của con và sự dấn thân của con cho việc khích lệ các bạn nữ khác biết trở lại trường, và vì sự thật là con cầu nguyện hằng ngày cho hòa bình trong một tình trạng còn non trẻ của Nam Sudan, vốn đang rất cần.

Sau khi nghe những chứng nhân quá mạnh mẽ này, điều khiến chúng ta suy nghĩ về đời sống của chúng ta và cách mà chúng ta đáp trả trước những hoàn cảnh đang cần sự giúp đỡ của tất cả mọi người quanh chúng ta, tôi muốn cám ơn tất cả các chính phủ đã hỗ trợ cho những người tị nạn, người bị trục xuất và những người tìm kiếm sự tị nạn. Vì mọi sự đã được thực hiện để giúp những người này đang cần sự bảo vệ là một nghĩa cử lớn lao của tình liên đới và một sự nhận biết về phẩm giá của họ. Đối với chúng ta là Kitô Hữu, thì đó là một ưu tiên để ra đi và gặp gỡ những người bị bỏ rơi và bị loại trừ của thế giới chúng ta, và để giúp họ cảm nhận được sự dịu dàng và tình yêu thương xót của Thiên Chúa, Đấng không chối bỏ một ai và đón nhận hết mọi người.

Một lát nữa chúng ta sẽ nghe chứng từ từ Đức Giám Mục Antoine, Ngài đang sống tại Aleppo, một thành phố đang bị suy sụp vì chiến tranh, một nơi mà ngay cả những quyền căn bản nhất cũng đang bị đối xử bằng sự khinh thường và bị chà đạp dưới chân. Mỗi ngày tin tức đều cho chúng ta biết về nỗi đau không thốt thành lời được tạo ra bởi cuộc mâu thuẫn của Syria, điều mà hiện nay đã kéo dài hơn 5 năm. Ngay giữa một sự tàn phá quá nặng nề như thế, thật là một sự anh hùng tậht sự để những người nam nữ đã ở lại đó để mang lại sự hỗ trợ về vật chất và tinh thần cho những người đang cần sự giúp đỡ. Cũng thật là đáng khâm phục, là Ngài, hiền đệ thân mến, đang tiếp tục làm việc ngay giữa sự hiểm nguy như thế để nói cho chúng tôi biết về hoàn cảnh bi đát của người dân Syria. Mỗi một người trong số họ đang ở trong tâm hồn và lời cầu nguyện của chúng tôi. Chúng ta hãy khẩn xin ân sủng của một sự hoán cải thật tâm đối với những người đang chịu trách nhiệm về số phận của khu vực ấy.

Anh chị em thân mến, chúng ta đừng để bị nản lòng khi đối diện với nghịch cảnh. Chớ gì những câu chuyện chúng ta vừa nghe khích lệ chúng ta và mang lại cho chúng ta động lực mới để hợp tác chặt chẽ hơn nữa. Khi chúng ta trở về nhà, chớ gì chúng ta mang theo bên mình một sự dấn thân để thực hiện những nghĩa cử hằng ngày của sự bình an và hòa giải, để trở thành những chứng nhân khôn ngoan và trung tín của niềm hy vọng Kitô Giáo.

(Chuyển ngữ từ Vatican Radio)